Phil xoay về và sắc mắt nhìn người đàn bà. – Tôi cũng không muốn có chuyện bực mình. Nhưng mà bà có thể gặp chuyện bực mình đấy, thưa bà. Tôi không ngại. Có ai muốn giúp tôi? Hay là không hả?
Không một ai muốn. Phil đưa mắt nhìn quanh thêm lần nữa. Tất cả các cuộc nói chuyện câm bặt. Cô diễn viên có tiết mục tiếp theo người đẹp da đen đã bước lên sân khấu, nhưng cô rụt rè đứng yên.
- Thôi được, không thì thôi. Tùy ý bà, thưa bà. – Phil kéo người ngồi lên một chiếc ghế bên quầy, ném một đồng 10 đô-la lên mặt quầy rồi búng ngón tay thêm một lần nữa. – Gin Tonic, - anh nói.
Tóc Vàng gật đầu với cô gái bưng rượu và Phil nhận được món uống của mình. Anh ngồi ở đó, nhấm nháp và nhìn trân trân ra phía trước mặt. Tôi lo thật sự. Phil đã đẩy vai diễn đi quá xa. Trong cái chốn nhơ nhuốc này thể nào cũng có một vài gã trai chịu trách nhiệm lo lắng cho trò ăn chơi không gặp trục trặc. Dù là Pat Labonte có bạn bè hay kẻ thù ở đây, cái kiểu ra mắt của Phil chắc chắn phải là một hồi chuông báo động đối với chúng.
Cô gái trên sân khấu bắt đầu uốn éo. Tôi nhấp một ngụm Scotch nhỏ. Ánh mắt tôi lúc đó chạm phải mặt Pamela. Mặt cô đang nhăn nhúm.
- Này, em ! Chẳng lẽ em quen Labonte? – Tôi hỏi cô.
- Nó là một con lợn, một con lợi bẩn thỉu! Một thằng đểu… Nó lừa em vào đây! Thế anh nghĩ thế nào, chẳng lẽ em tự nguyện làm gái điếm chắc?
Giọng Pamela bất chợt cao vót lên và người đàn bà tóc vàng nhìn sang phía này. Tôi đặt tay lên cánh tay Pamela và ấn nhẹ, ra chiều cảnh báo. Cô gái hạ giọng xuống.
- Xin lỗi anh, - cô gượng gạo nói. – Em không muốn thế.
Phim Chuyện Học Đường
- Em cứ kể cho anh nghe đi! – Tôi khe khẽ khích lệ cô. Tôi vẫy tay về phía cô gái để ngực trần đứng đằng sau quầy và chỉ tay vào cốc của chúng tôi.
Pamela không muốn kể thêm điều gì nữa. Cô đã vừa bất chợt nổi cơn căm hận vào giờ cô sợ. Sợ cả tôi, vì cô không quen tôi. Rất cỏ thể tôi nằm trong số những kẻ bóc lột những cô gái như cô. Dạng kiểm tra như thế là chuyện thường xảy ra trong những quán dạng này. Bọn ma cô gửi đến cho các cô gái bán hoa của chúng những vị khách mua hoa có nhiệm vụ do thám và xúi bẩy họ làm những điều cấm đoán.
Pamela hối hả uống rồi cô lại bắt đầu vuốt ve người tôi và ép ngực vào cánh tay tôi. Cô gái không tập trung. Cô chỉ như một chiếc máy chạy lại một chương trình đã lên sẵn, bởi người ta đòi hỏi ở cô điều đó và bởi cô muốn kiếm một vài đô – la.
- Em có một phòng ở trên kia, - cô nói nhẹ vào tai tôi. - Bọn mình cũng có thể vào một hốc tường, nếu anh đặt một chai sâm banh.
Tôi đặt một chai sâm banh và đê Pamela dẫn tôi vào một hốc tường. Cô bồi bàn mang đến chai rượu và thu ngay lập tức 40 đô-la. Con số chi ra của tôi rõ ràng tăng tiến không ngừng.
- Giờ chúng ta có một nửa tiếng đồng hồ, - Pamela thầm thì. Cô kéo rèm lại và ngồi sát vào tôi.
Tôi cầm chặt tay cô rồi rút thẻ công vụ ra. Trong ánh sáng của ngọn đèn đỏ treo trên tường, hình con đại bàng liên bang và ba chữ FBI nổi lên rất rõ. Pamela lấy hơi thật sâu. Cô muốn giật người ra. Nhưng tôi tóm chặt cánh tay cô.
- Chúng ta có thể nói chuyện với nhau ở đây. Như vậy sẽ không một ai biết điều gì. Nhưng tôi cũng có thể cho đòi cô vào văn phòng. Cô thích thứ nào hơn?
- Ông muốn gì?
Giọng nói của cô bây giờ chỉ còn như một hơi thở.
Sẽ là chuyện nguy hiểm đối với một cô gái như cô, nếu có người biết rằng cô bị cảnh sát hoặc FBI quan tâm tới. Tôi nhìn cô. Mặt cô bây giờ thóp nhỏ lại. Hai con mắt lóe vẻ giận dữ. Cô khoanh hai tay ra trước ngực.
Phim Chuyện Học Đường- Chỉ một vài câu hỏi rất đơn giản. Cái tay Pat Labonte mà người đàn ông ngoài kia vừa hỏi tới…
- Quên nó đi! – Pamela nói tức thì. – Anh muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không bao giờ công nhận là đã có lần gặp nó.
- Nó chết rồi, - tôi nói. – Tôi hứa chuyện này là chuyện thật! Tôi có mặt khi nó bị bắn chết.
Pamela run toàn thân. Cô hy vọng đó là chuyện thật. Nhưng cô không thể tin nổi.
- Ở đây có ai đã nó? Chỉ mình cô thôi hả? Hoặc cả những cô gái khác?
- Không phải tất cả. Nhưng dĩ nhiên Nancy rất thân với nó. Nancy là cái bà tóc vàng. Bà ấy tiếp khách và quản trị cả cửa hàng này. Bà ấy cũng là một đứa đểu giả. Pat đi kiếm con gái cho bà ấy…
- Đã kiếm thì đúng hơn, - tôi sửa lại. – Cô có quen bạn bè của nó không?
- Như thế nào gọi là quen? Nó hay … ngày trước nó thường hay qua lại với một vài thằng con trai rất đểu. Trong một chiếc xe buýt loại nhỏ, một chiếc Dodge, tôi tin là thế. Một thằng tên là Blinky. Tên những đứa khác tôi không biết. Chuyện xảy ra cũng đã khá lâu rồi, và đám bạn bè của nó thỉnh thoảng có thay đổi. Tôi đi đến New York bởi vì tôi… tôi muốn nạo thai. Ở Spartanburg vùng Bắc Carolina đó là chuyện không thể làm nổi, anh hiểu không? Cha tôi là chính trị gia… Vậy là tôi về New York, nhưng không có đủ tiền và không biết đúng địa chỉ. Tôi đoán thằng đó có một tay mật thám ngồi trong những cơ sở tư vấn mà tôi có tới. Vậy là nó sán lại gần tôi, hứa giúp đỡ tôi. Tôi được nạo thai. Thay vào đó tôi phải biểu diễn trong những chương trình của nó.
Pamela bật khóc. Tôi đưa thuốc lá và bật lửa cho cô. Cô hút hối hả.
- Đó là một quán nhảy thoát y! Cho tới đó tôi không hề biết rằng trên đời lại có một thứ như vậy! Tôi không nhảy được, anh hiểu không? Rồi nó ép tôi. Và khi tôi đổ bệnh vì những thứ thuốc mà nó đổ vào người tôi, thì nó nhốt tôi vào một khách sạn và xua lũ bạn đểu giả của nó vào phòng tôi. Cái đám Blinky và những thằng khác. Rồi sau đó còn những thằng khác nữa, những thằng gangster thật sự!
- Tôi sẽ mang cô ra khỏi đây, - tôi nói bộc phát trong giận dữ. Đúng, tôi nổi cơn thịnh nộ với đám buôn người hiện đại.
- Nhưng mà làm cách nào? – Pamela lí nhí, - Tôi nợ khắp mọi nơi!
- Chúng nó cứ thử đòi nợ cô xem! – Tôi hầm hầm nói. - Cứ tin tôi ! Tôi cũng có quan hệ và mánh khóe riêng, chắc chắn thế!
Phim Chuyện Học Đường
Pamela còn nghi ngờ. Cô sợ. Chắc chắn ả tóc vàng cùng tòng phạm của ả biết tất cả về Pamela cùng gia đình cô ở xứ Spartanburg hiền lành. Chắc chắn chúng có giữ những tấm ảnh rất rõ ràng và những bản hợp đồng ít rõ ràng hơn nhưng có chữ ký của cô, để giữ cô ngoan ngoãn vâng lời. Rồi tôi sẽ bỏ muối vào nối xúp của chúng nó. Jerry Cotton, người hùng trả thù họ cho những người bị áp bức, một suy nghĩ đượm màu giễu cợt xuyên qua não bộ tôi.
- Cô để đồ của cô ở đâu? Ở tầng trên hả? Cô có thể lấy xuống đây không?
Pamela gật đầu và đưa tay chùi mắt. Chì vẽ mắt lem nhòe nhoẹt. – Nhưng mà tôi lại phải đi xuyên qua bar rượu, - cô nói.
- Tôi sẽ ở dưới này và canh chừng, - tôi nói. - Ổn chứ? Dũng cảm lên!
Pamela gật đầu quả quyết. Tôi gạt tấm rèm sang bên và rời hốc tường.
Pamela đi sau tôi rồi lẻn ra phía một cánh cửa mà cho tới nay tôi chưa nhìn thấy. Tôi đứng lại ở đó, ra vẻ ngắm ngàn vũ công mập mạp đang oằn oại và rên từng chặp trên sân khấu, chắc là những tiếng rên giả phỏng nỗi sung sướng xác thịt.
Phil vẫn ngồi bên quầy. Anh không xoay về. Nhưng anh nhìn thấy tôi qua tấm gương treo phía sau kệ đựng rượu. Phil đang đóng vai trò canh chừng cho tôi. Điều đó có nghĩa là anh sẽ rời quán sau tôi. Tôi có thể tương đối bình tĩnh đứng đợi cú va chạm sắp tới.
Ả tóc vàng nhìn thấy tôi và bước tới. Ả cười giả dối. – Ông hài lòng chứ, thưa ông? - Ả hỏi.
- Có, - tôi trả lời cộc lốc.
Nụ cười chợt đóng băng. Rõ ràng là ả chờ đợi một lời giải thích từ phía tôi, vì Pamela vừa rời phòng.
Khi ấy tôi không tỏ vẻ muốn đưa ra một lời giải thích nào, ả hỏi tiếp: - Pamela ra khu vệ sinh ư?
- Tôi không tin thế đây. Cô ấy đi lấy đồng hồ. Cô ấy sẽ rời chỗ này cùng với tôi. – Tôi nhìn thẳng vào mắt ả tóc vàng. Hai con mắt giật lên. Làn môi bắt chợt căng ra mỏng dính. Người đàn bà đã muốn xoay đi. Chắc là để ra hiệu cho bọn đấm đá đứng sau rèm.
- Khoan, - tôi nói khẽ. Tôi khéo léo chỉ cho ả ta xem tấm thẻ FBI. - Giờ thì bà cứ việc bắt đầu một trò la hét ầm ĩ, thưa quý bà. Tôi chỉ cần thì thào một vài từ vào máy bộ đàm là toàn bộ trạm cảnh sát số 5 sẽ đổ ập tới đây và soi kính lúp vào từng ngóc ngách trong cửa hiệu cửa bà.
Gương mặt bên dưới lớp phấn son dày cộp chuyện màu trắng như vôi. – Nhưng tôi rất sẵn lòng cộng tác với lực lượng cảnh sát mà, - ả khẳng định.
Phim Chuyện Học Đường- Như thế là biết điều, - tôi khen. – Pamela có thể sẽ rất vui nếu cô ấy có thể quay trở về với gia đình của cô ấy ở Spartunburg. Có thể cô ấy sẽ không đâm đơn kiện vì tôi giam giữ trái phép, tội xâm phạm cơ thể người khác, tội hãm hiếp và một loạt những tội khác.
- Tôi không làm gì cô ta cả!
- Ai ép cô ấy phải làm việc ở đây?
- Không một ai cả, không một ai hết. Cô ấy nợ bạn bè tôi rất nhiều tiền. Còn việc cô ta trả nợ ra sao, liệu là bằng tiền mặt hay bằng sức lao động, thì chẳng con chó nào quan tâm.
- Mặc dầu vậy, tôi vẫn khuyên bà nên hủy những giấy nợ đó càng nhanh càng tốt. Một khi ủy viên công tố ký một tờ giấy khám nhà ở đây và chúng tôi có cơ hội để tìm thấy giấy nợ hay thứ gì tương tự, bà sẽ nhận ngay một đơn kiện về tội tống tiền và tội hăm dọa. Ít nhất là như thế. Mà là của tòa án liên bang.
- FBI? Ủy viên công tố liên bang? Tòa án liên bang? Tại sao vậy?
- Pamela là người Spartanburg, Bắc Carolina. Nếu Pamela và gia đình cô ấy đâm đơn kiện thì người chịu trách nhiệm điều tra là cảnh sát liên bang.
Tôi cười tự tin, mặc dù tôi biết mình đang đi trên một lớp băng rất mỏng. Nhưng tôi không muốn cho con người này hiểu rằng đối tượng tôi thật sự quan tâm tới là Pat Labonte. Cũng như gã đàn ông đã giao cho hắn nhiệm vụ bước vào quán rượu của khách sạn Atlantis và cướp đi một mạng người ở đó. Ngoài ra tôi muốn thúc cho mụ đàn bà này nóng lên, để mụ thật sự xé giấy nợ. Rất có thể mụ sẽ đâm sợ hãi khi được biết là Labonte đã chết.
Pamela bước xuống phòng bar. Giờ cô mặc một tấm áo bành-tô sáng màu đơn giản, khoác bên trên một bộ váy áo được cắt rất đứng đắn. Trong tay cô cầm một chiếc túi du lịch. Thảm thương, cô nhìn tôi và gắng sức né ánh mắt của mụ tóc vàng.
Tôi cầm lấy cánh tay Pamela và dắt cô ra phía cửa, cánh cửa dẫn ra ngoài.
No comments:
Post a Comment